5,
Thật sự
không phải
cậu cố
ý đến chỗ
học của
sơ trung,
mà là
đi cùng bạn
học đến
thăm giáo
viên. Giáo viên ấy khi cậu học sơ tam đã đối xử rất tốt với cậu. Gần đây phải làm một phẫu thuật nhỏ, vừa mới đi làm lại.
Lúc đi
ngang qua
sân vận động,
cậu gặp
ngay phải
mấy cô
nữ sinh đang
đi ra,
trong đó
có Tả Thông
Thông.
Cô ấy
đang nói
chuyện với
bạn học,
mấy cô
bạn huých
huých cô,
ra ám hiệu
là có
mấy vị
trai đẹp
đang đi
tới.
Đã bao
lâu rồi họ
không liên
lạc với
nhau? Chắc
là gần
một tháng,
theo tính
cách của
cô ấy,
sắp phá
vỡ kỉ
lục Guinness
rồi.
Mặt cô
ấy hồng hồng,
là do
vừa tập thể
dục xong,
chứ không
phải bởi
vì cậu.
“Chào, Hạ
Thần!” Cô
lễ phép chào
hỏi trước.
"Chào em!"
Cậu có chút cứng ngắc, lặng lẽ đợi cô nói tiếp.
Cô lại
quay đầu
về phía
bạn học
của mình
như là
câu chuyện vừa
rồi rất
thú vị
vậy. Cứ như thế, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, như một áng mây nhẹ nhàng thổi qua bên cạnh cậu.
Không nói
tiếp, cũng
chẳng nhìn
cậu lâu
một chút.
Cậu chỉ
cảm thấy
hai đầu
vai nặng
trĩu, may
mà cậu chống
đỡ được
mới không
bị gục
xuống.
Trên thế
giới chỉ
còn lại
tiếng gió
trống rỗng
và ánh
mặt trời
lờ mờ
nhạt nhòa.
Thời gian
xuất phát
của xe
buýt trường sơ trung và cao trung khác nhau, nhưng thứ bảy hôm nay thì mở tuyến xe hứng thú nên học sinh hai trường ngồi chung một xe.
Ngồi trước
Hạ Thần
là hai
tiểu nữ
sinh cấp
sơ trung,
líu la
líu lo như
chim khách,
vừa lên
xe đã nói
không ngừng,
đầu tiên
là đánh
giá giáo
viên, sau
đó nói đến
nam sinh,
rồi tiếp
đến. . . . . .
Hạ Thần
nhăn mày,
lấy MP3
ra, đang định
đeo tai
nghe lên thì
đột nhiên
nghe thấy
trong miệng
nữ sinh
kia một cái
tên rất
quen thuộc.
"Hôm nay
Tả Thông Thông
lại không
đến rồi
nhỉ! Là
tâm tình không
tốt hay
sao không biết?"
“Nếu là
người khác
cũng chẳng
có ai
tâm tình tốt
được đâu,
năm học
trước còn
thuộc top
mười của
trường, rầm
một cái
rơi xuống
khỏi top
một trăm,
toán học
thì mấy
học kì
liền chưa
đạt được
mức trung
bình, bạn
ấy phải
bảo bố
tìm người
phụ đạo
rồi đó.”
"Cậu nói
xem bạn ấy
bị sao
thế nhỉ,
trước kia
bạn ấy
học rất
giỏi toán
á!"
Cô nữ
sinh kia
nhún nhún
vai, “Sao
mình biết
được, nhưng
mà cũng
nghe nói
là nữ sinh
học đến
sơ trung,
thành tích
sẽ tụt
hết, bởi
vì cái
đó. . . . . . ." Cô nàng kề vào sát tai bạn, thì thầm vài câu.
"Không thể nào!" Bạn học kia vẻ mặt ngơ ngác.
"Có thể,
một tháng
một lần,
mỗi lần
mấy ngày
liền, chắc
chắn sẽ
bị ảnh
hưởng.” Nữ
sinh kia
vô cùng chắc
chắn, lại
vô cùng
phiền não.
Hạ Thần
lập tức
nhét tai
nghe vào tai,
nhưng lại
không mở
MP3
Tại sao
cô ấy chưa
tới tìm
cậu, cậu
không đủ
tư cách
phụ đạo
cho cô
sao?
Cậu tức
giận, vô
cùng tức
giận, mà
cơn tức còn
cực kì
lớn, tay
không kìm
được mà
nắm chặt
thành nắm
đấm.
Chủ nhật,
hắn đến
nhà cô
chuẩn bị
khởi binh
hỏi tội,
mẹ cô
nói cô đã
đến nhà
giáo viên
học thêm
rồi.
Vừa đi
tàu điện, vừa
ngồi xe
buýt, cậu
mồ hôi
ròng ròng
chạy đến
khu chung
cư ấy,
vừa ngẩng
đầu lập
tức nhìn
thấy cô.
Thật là
một cô
gái ngoan ngoãn,
đi bộ
nghiêm túc
tuân thủ
luật giao
thông, đi
sát bên phải
đường, mắt nhìn
thẳng
phía trước.
Hôm nay
cô không mặc
đồng phục
mà là
một chiếc
áo len
màu vàng nhạt
và quần
kẻ ca-rô
vàng trắng,
cộng thêm
với đôi
giày nhỏ
cùng màu,
xinh đẹp
như một
tinh linh
bé nhỏ.
Cô đứng
ngoài chung
cư nhìn
một chút,
gọi một
cú điện
thoại, có
thể là
bố mẹ không
có thời
gian đi
đón cô,
vì vậy cô
cẩn thận
tránh đụng
phải người
đi đường,
đi về
hướng sân
ga.
Từ khi
nào thì, bố
mẹ cô
đã yên tâm
về cô
như vậy, cũng
dám để
cô đi
một mình
trên đường
phố Bắc
Kinh.
Cô ấy
trưởng thành
rồi sao?
Đúng vậy,
có lớn
thêm một
chút, mấy
thiếu niên
đi qua
bên người cô,
đã qua
lâu rồi mà
vẫn còn
ngoái đầu
lại nhìn.
Ánh mắt
đó làm
cậu nổi
cáu, giống
như là
cây đàn violin
cậu yêu
nhất bị
một bàn
tay bẩn sờ
vào vậy.
"Thông Thông!" Cậu lên tiếng gọi cô lại.
Cô nhìn
quanh một
lúc mới
tìm được
vị trí
cậu đứng,
nở nụ
cười làm
lúm đồng
tiền lộ
rõ, “Hạ
Thần, sao
anh lại ở
chỗ này?”
"Anh. . . . . . đi ngang qua." Cậu cứng họng. "Em ở đây làm gì?" Cậu muốn đợi cô chủ động nói chuyện, sau đó cậu mới có thể thuận lợi tiếp lời.
“Em tới
nhà giáo
viên để
học thêm.”
Cô
nghịch nghịch
dây đeo
cặp sách,
không tự
nhiên cho
lắm, “Thi
giữa kỳ
môn toán
lần này,
kết quả
của em
không được
tốt lắm.”
"Anh có
thể phụ
đạo cho
em." Cuối
cùng cậu
cũng có
thể nói
chuyện tự
nhiên.
Cô lắc
đầu một
cái, "Không
cần đâu
ạ,
chương trình
học của
cao trung
cũng đã
rất nặng
rồi, anh
còn nhiều hoạt
động khác,
em không
thể làm
phiền anh
thêm nữa.”
Đây chỉ
là câu
hỏi lễ
phép của
anh ấy
mà thôi, cô
không thể
coi là
thật được.
Ngày đó,
cô nhìn
thấy nụ
cười của
Hạ Thần,
cười trong
sáng đến
như vậy,
cũng rất
chói mắt.
Trong nháy
mắt khi
đó, dường
như cô
đã hiểu. Cảm giác của cô đối với Hạ Thần và cảm giác của Hạ Thần đối với cô hoàn toàn không giống nhau.
Cậu muốn
nói là
không phiền
chút nào, đối với cậu dễ như trở bàn tay. Nhưng miệng cậu như bị dính lại, không thể mở ra nổi.
“Giáo viên
dạy thêm
rất tốt,
đã giảng
giải cho
em hiểu hết
những khái
niệm mà
trước đây
em mơ hồ
rồi, kỳ
thi lần sau
em nghĩ mình
nhất định
sẽ vượt
qua được.
Ồ, xe buýt đến rồi, lần sau gặp nha Hạ Thần!”
Cô vẫy
vẫy tay
với cậu
một cách
xinh xắn,
sau đó
theo dòng
người, chen
lên xe
buýt.
Cậu như
cây cột
đá, đứng
đó bất
động.
6,
Hôm nay
trường cao
trung tổ
chức đại
hội thể
dục thể
thao, ngay
từ sáng
sớm, hành
khúc của
vận động
viên đã
vang lên
không ngừng
trong sân
trường, Hạ
Thần đăng
kí nhảy
cao và
thi chạy một
trăm mét.
Từ vòng
loại ánh
mắt cậu
đã không
ngừng ngó
nghiêng. Nữ sinh đứng vây xem cầm khăn lông, giơ chai nước, đôi mắt thì lóe sáng kinh người.
Hạ Thần
giành giải
nhất trong
cuộc thi
nhảy cao,
giải nhì
thi chạy, tin
này được truyền
đi hai
lần qua
radio, phỏng
chừng trong
ngoài trường
đều
nghe thấy.
Tả Thông
Thông không
đến.
Sau khi
tan học, cậu
vô tri
vô giác đi
theo bạn học
ra chỗ xe
buýt của trường
đang
đỗ.
"Tả Thông
Thông!" Bỗng cậu nghe thấy có người gọi tên cô, vội vàng ngẩng lên, một nam sinh vóc dáng cao gầy thanh tú đang đưa cho cô một phong thư với gương mặt đỏ ửng.
Phong thư
được dán
chặt, trên
bãi cỏ
xanh biếc
là những
bông hoa
nhỏ màu
trắng nở
rộ, xa
xa là một
cỗ máy
xay gió bằng
gỗ.
"Cái gì
vậy?" Cô
có chút buồn
bực.
"Đọc thì
biết. Mai gặp lại!" Nam sinh như là sợ cô không nhận, kiên quyết nhét thư vào tay cô rồi chạy vội đi.
Cô ngơ
ngác đứng
đó, không
biết phải
làm thế
nào. Bạn học nhắc cô phải lên xe rồi, cô cầm thư bước lên xem. Khi ngồi xuống thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cậu.
Bốn mắt
giao nhau,
chẳng ai cười, chỉ có ngẩn ngơ.
"Hạ Thần,
đi thôi!"
Hồ Điệp
thúc
giục.
Cậu vẫn
còn nhìn
người trên
xe, Hồ
Điệp thấy
vậy cũng
nhìn theo.
Cửa sổ
xe nghênh đón
ánh trời
chiều, do
ánh sáng phản
chiếc nên
chỉ nghe
thấy tiếng
huyên náo
chứ không
nhìn thấy
khung cảnh
bên trong.
“Nhìn gì
thế? Đi
thôi, cậu
vừa đồng
ý xong
đấy nhé,
hôm nay
cậu mời
khách, mình
đặc biệt
trốn từ
trường sang
đây xem
cậu thi
đấu đó
nha.”
Cậu ừ
một tiếng,
cúi đầu,
rồi lại
nhìn qua,
xe của trường
cũng đi
khuất.
Buổi tối
về đến
nhà, mẹ
cậu đang
đi dạo
trên các
shop quà
tặng trên
mạng. Mẹ cậu nói dì Đào mang thai, chú Tả để mừng việc mình vinh dự lần thứ hai trở thành bố nên đã mời mấy người bạn đến nhà dùng cơm vào thứ bảy.
Mẹ cậu
cười ha
hả, thấy con
trai mình hôm
nay trầm lặng
lạ thường
bèn
hỏi, “Thần
Thần,
sao thế
con?”
Cậu lắc
đầu, "Không
có gì
mẹ ạ!"
Thứ bảy,
Tả Thông
Thông lại
không có
ở nhà.
Buổi tối
cô phải
đi luyện
múa ba-lê,
đã học
được bảy
năm rồi,
cô vẫn
kiên trì,
thường thường
thi
khoảng hơn
tám giờ
mới về
đến nhà.
Cậu đang
muốn nghe
tâm tình
của cô
thế nào
khi sắp trở
thành chị
gái? Có
thấy mất
mát chút
gì không?
Dù sao
ngày trước
nghìn vạn
yêu chiều
cũng chỉ
có cô
độc hưởng.
Nhưng cũng có lẽ cô rất vui, ngày còn bé, cô thích nhất là chơi trò gia đình, ôm em bé, giả thành mẹ ra dáng đâu vào đấy. Lúc ấy cậu bị bắt đóng vai bố, nhưng bình thường thì cậu chỉ là một món đạo cụ, ngồi đó không nói một câu, để cô lầm bầm lầu bầu một mình, liên tay vội vàng.
Chín giờ,
chú Tả
và dì Đào
không ai
nhắc việc
đi đón
cô. Cậu chu chu miệng, muốn hỏi mấy lần nhưng mỗi lần đều bị chú Tả trả lời hời hợt rồi bỏ qua.
Cậu và
bố mẹ cáo
từ ra
về, khi đi
ra ngoài thang
máy thì
vừa đúng
lúc thấy
Tả Thông
Thông từ
trên xe
của giáo viên
xuống. Thầy giáo kia là con lai, đàn ông lại để tóc dài, kiểu giống giống như mấy kẻ hippie đầu đường xó chợ bên nước ngoài.
Cô vừa
mới tắm
rửa xong,
tóc tùy
ý để xõa
sau lưng, không
buộc lên
như ngày
thường, bây
giờ dưới
ánh đèn
trông rất
duyên dáng
yêu kiều.
Cô lễ
phép chào
hỏi bố
mẹ cậu,
sau đó
cười cười
với cậu.
Mẹ cậu
khen cô
càng ngày
càng đẹp,
cũng trưởng
thành
hơn rất
nhiều.
Cô chăm
chú nghe
mẹ cậu
nói, khéo
léo đáp
lời. Còn đợi đến lúc xe của họ đi khuất dạng rồi mới vào trong thang máy.
Từ đầu
đến cuối,
cô không
nói với
cậu một
câu nào.
Có chút
bực bội,
cậu cũng
lâu rồi
không ra
ngoài ăn
cơm với bố
mẹ, hôm
nay đi là
đặc biệt
vì cô. Cậu muốn
hỏi cô,
thành tích
gần đây
sút kém,
có phải
do yêu
sớm hay
không? Một
nữ sinh
nhỏ mới
mấy tuổi
đầu, đã
dám học
người ta
yêu sớm. Mặt cậu nam sinh kia đầu mụn thanh xuân, có gì đẹp chứ!
Cô như
vậy tức
là sao?
Thật sự
rất giống
như trong
“Hồng Lâu
Mộng” nói,
con gái
lớn rồi,
bắt đầu
suy nghĩ
nhiều hơn,
càng ngày
càng xa
cách.
Mang một
bụng tức
về đến
nhà, đàn
không muốn
tập, cũng
chẳng buồn
tắm rửa,
cậu cứ
như vậy
mà lăn
vào giường,
không
có cách
nào có
thể hình
dung nỗi
muộn phiền
trong lòng
cậu lúc
này.
Bố mẹ
cô ấy bây
giờ chỉ
biết cười
vui vẻ,
hoàn toàn
quên sạch
trách nhiệm
với cô,
trước kia
há mồm ngậm
miệng đều
là công
chúa bé
nhỏ, tại
sao lại
có thể
đứng núi
này trông
núi khác
như thế
cơ chứ?
Không được!
Hắn
đùng một
cái ngồi
bật dậy,
cầm điện
thoại di
động, bọn
họ không
ai tâm,
cậu phải
quan tâm,
nếu không
cô học
những thói
hư tật
xấu thì
làm sao
bây giờ?
"Hạ Thần,
có chuyện
gì sao?"
Cô tiếp
điện
thoại rất
nhanh.
"Anh. . . . . . mai anh định đi nhà sách mua vài cuốn sách, sau đó đi xem một buổi triển lãm tranh, nếu bài tập của em làm gần xong rồi thì đi cùng anh được không?”
Dường như
cô đang suy
nghĩ nên
không nói
gì, cậu
sốt ruột
nói thêm,
“Nếu bài
tập chưa
làm xong
thì mang
đến làm,
có gì
không hiểu
thì hỏi
anh cũng
được.”
“Cũng chẳng
tốn mấy
thời gian
đâu, anh
sẽ tới đón
em, không
cần lo
chuyện ngồi
xe.”
"Dạ được!"
Cuối
cùng cô
cũng lên
tiếng trả
lời.
Phù… cậu
thở phào
nhẹ nhõm,
thế mới
biết vừa
rồi mình
căng thẳng
đến mức
độ nào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian